nhất diệp chi tu

Chu Trạch Khải trực tiếp đi tới, đối với Diệp Tu cười một tiếng: "Tiền bối." Chu Trạch Khải không có lộ ra rất kinh ngạc bộ dáng, nhưng là vẻ mặt rõ ràng tương đối vui vẻ, như vậy tốt nhất, yêu cầu hỗ trợ tỷ lệ thành công khẳng định rất cao, Diệp Tu âm Cách sử dụng thất diệp nhất chi hoa: * Dùng sắc uống cho bệnh nhân Ung thư: Thất diệp nhất chi hoa tươi: 15g. Bột Tam thất bắc: 3-4g. Sắc với 500ml nước uống trong ngày. * Dùng ngâm rượu: Bước 1: Rửa sạch củ, để ráo. Bước 2: Tráng qua rượu. Bước 3: Ngâm rượu, cứ 1kg Nhất Diệp Chi Chu 一叶之舟 - Một chiếc thuyền lá. 10,480 likes · 709 talking about this. Đây chỉ là ổ nhỏ để mình sìn OTPs (≧ ≦) Thành ngữ tiếng Trung: 一叶知秋 (Yīyè zhī qiū) - Nhất Diệp Tri Thu. Ý nghĩa: nhìn lá rụng biết mùa thu đến (nhìn dấu hiệu biết xu hướng phát triển chung của sự vật)。 Widget-Tu-dien-tam-ngu-Anh-Trung-Viet-5099-tu-vung-HSK1-HSK6-Sách BÁN CHẠY nhất. Widget-1001-buc-thu-viet-cho-tuong-lai. Tách trà Nhất Diệp Nguyên Hương chứa đựng trọn vẹn hương thơm thanh mát tự nhiên cùng vị đắng ngọt dịu nhẹ của Actiso đem lại cảm giác thư giãn tuyệt vời, đồng thời hỗ trợ tăng cường chức năng gan mật và cải thiện tiêu hóa một cách hoàn toàn tự nhiên. T.T. Tweet. Diệp Chi Linh. Chương 103. Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất) Điệp Chi Linh. Quyển 8 - Chương 436. Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam Điệp Chi Linh. Chương 82. Phong Cuồng Đích Tác Gia Điệp Chi Linh. Quyển 2 - Chương 23. Phàm Nhân Tu Tiên. Tra Cứu Khoản Vay Atm Online. Thư gửi tôi của ngày xưa Author Phi Sắc Khinh Sương Edit Bằm Design Nhỏ ❤ Art Tinh Diệp Kỉ Sự Thư gửi bản thân mất trí nhớ Tôi là cậu của ngày xưa. Đừng ngờ vực chi. Trừ tôi ra thì ai đủ bản lĩnh cột tờ giấy này lên Khước Tà của cậu chứ. … Lần đầu đổi chủ, tôi cũng không biết cậu sẽ quên gì, thôi thì nói từ đầu vậy. Tên cậu là Nhất Diệp Chi Thu, là nhân vật pháp sư chiến đấu hàng đầu của game Vinh Quang. Ờ đó, cậu chỉ là một nhân vật, cấu thành từ một đống 0 với 1. Chấp nhận sự thật đi ha, vụ này trước kia tụi mình xoắn xuýt chán rồi. Nguyên do cậu mất trí nhớ, là vì đổi người thao tác. Người thao tác hả, chính là cái tên ngồi ngoài màn hình gõ phím điều khiển cậu lăn qua lộn lại, dù cậu có thể tự di chuyển được. Cơ mà cứ kệ họ đi. Ảnh và tụi mình cùng tiến lui, cùng tranh đấu, cùng hưởng vinh nhục, cùng chia vui buồn. Lúc cậu trở thành vua của đại lục Vinh Quang, trông xuống chúng sinh bên dưới, là lúc ở thế giới thực, ảnh khoác vinh quang lên mình, nâng cao chiếc cúp huy hoàng. Hai người thuỷ chung cách một màn hình, nắm tay tiến bước, bảy năm gian khổ chẳng rời chẳng bỏ, tới tận hôm nay. Ảnh trao cậu oai danh Đấu Thần, cậu ba lần đưa ảnh tới ngôi Vinh Quang cao nhất. Nhưng là, tuyển thủ tựa nước trôi, nhân vật như sắt thép, dĩ nhiên sẽ có một ngày ảnh phải ra đi. Đừng lo, đấy không phải lỗi của cậu. Ảnh sẽ ra đi, không phải vì cậu không tốt, ảnh đã nỗ lực chiến đấu tới cùng với cậu kia mà. Chẳng qua, xung đột lợi ích nhân tình ấm lạnh, những chuyện phức tạp như thế đám số liệu tụi mình vĩnh viễn không hiểu nổi. Cậu chỉ cần nhớ rằng, vì vài nguyên nhân hơi ngu ngốc, ảnh buộc phải buông bỏ cậu. Cậu đừng trách ảnh, ảnh thực sự rất muốn đi cùng cậu, đi tiếp từng năm, từng năm Vinh Quang. Hẳn cậu sẽ không trách ảnh đâu ha… Mà dù sao thì, cậu cũng đâu nhớ ảnh nữa. Đang cau mày nghĩ tại sao mình không nhớ ảnh phải không? Trải qua bao lần chinh chiến, bao lần sát cánh kề vai, cậu đã sớm bị thói quen tư duy của ảnh nhồi sọ, dưỡng thành phong cách chiến đấu của ảnh, từ đầu đến chân đều sặc mùi ảnh. Cho nên, không kẻ nào có thể tiếp nhận một Nhất Diệp Chi Thu tư duy ý thức toàn vẹn từ tay ảnh cả. Đêm nay, khi bức thư này được viết, người thao tác mới sẽ tiếp nhận thẻ tài khoản, lần đầu đăng nhập nhân vật kia. Cậu sẽ mông lung, sẽ kích động, sẽ hoang mang, bởi đó không phải phương thức điều khiển cậu hằng quen thuộc, đấu pháp cậu hằng quen thuộc, bản năng phục tùng chủ nhân và kí ức xưa sẽ va chạm, quắn quíu trong đầu cậu, số liệu hỗn loạn sẽ khiến cậu đau đớn như bị lửa đỏ thiêu sống, ý chí mơ hồ, linh hồn rách xé, khản giọng kêu gào, cuống họng đặc nghẹn, sau cùng mất đi kí ức, rồi hoá ra một Nhất Diệp Chi Thu mới toanh, thuần khiết, mặc chủ nhân mới khống chế. May sao cậu sẽ quên đi nỗi đau đớn ấy, thậm chí cậu còn không nhớ, khi tôi biết rằng mình nhất định sẽ quên đi, tôi đã hoảng sợ, lo âu nhường nào. … Cậu hỏi làm sao tôi biết được ư? Tôi đã chứng kiến nhiều rồi, bao nhiêu nhân vật từng vui vẻ ra sao từng hạnh phúc ra sao, từng ăn ý từng gắn bó với người thao tác ra sao, cuối cùng vì quá gắn bó, lúc đổi chủ bị xoá sạch kí ức, lần nữa trở thành một đống số liệu khô khan. Thế nhưng tôi không cam lòng. Tôi có thể quên quan ải trăng sương việc quân cấp bách, có thể quên thuở niên thiếu phong lưu khoái ý giang hồ, nhưng tôi không muốn quên ảnh. Nên tôi viết thư kể cho cậu biết, tên ảnh là Diệp Tu, Diệp trong lá cây, Tu trong tu sửa. Đừng khổ công nghĩ lại chi, nghĩ không ra đâu. Không tin cậu cứ đi hỏi Mộc Vũ Tranh Phong, mười năm trước họ từng bên nhau hoà hợp như vậy, nhưng mười năm sau cổ có còn nhớ thiếu niên dịu dàng năm nào nữa không? … Mà chắc, cậu cũng chẳng nhớ Mộc Vũ Tranh Phong là ai đâu nhỉ. Không sao, về sau sẽ quen. Cổ là một cô gái tốt, cậu nhớ phải chăm nom cổ nhiều vào. Ấy là số phận của mỗi nhân vật, hoặc luôn hờ hững nhìn từng người chơi vội vàng lui tới, hoặc dốc lòng gắn bó rồi bị bức ép lãng quên. Ai bảo cậu chỉ là số liệu. Ai bảo trong lòng nhân loại, chúng ta chỉ là một đống số liệu vô tri. Dẫu cho bọn họ tuỳ ý an bài cách nào, cũng chẳng biết đau khổ, cũng chẳng biết thương tâm. Tôi biết cậu không nhớ ảnh. Không sao. Về sau đừng quên là được. Người tên Diệp Tu kia, là người thao tác cậu, là đồng đội kề vai chiến đấu bên cậu, là vị thần dẫn cậu tới đỉnh cao. Cậu lặng lẽ sùng bái ảnh, khâm phục ảnh, tôn kính ảnh, ngưỡng mộ ảnh… Và, yêu ảnh. Đúng, cậu yêu ảnh. Cậu thực sự cấu thành từ một đống 0 và 1, nhưng không có nghĩa cậu không hiểu thế nào là tình cảm. Làm sao cậu có thể không hiểu thế nào là tình cảm? Cậu cũng giống như hết thảy loài người. Chẳng lẽ cậu không thể giống con người, điềm tĩnh suy nghĩ rạch ròi, chẳng lẽ cậu không thể giống con người, có bè có bạn biết buồn biết vui biết ưu thương biết nhung nhớ? Chẳng lẽ tim cậu không giống con người, mỗi phút mỗi giây đều đập liên hồi, bơm máu nóng khắp toàn thân, duy trì nhiệt độ cho thân thể vốn lạnh lẽo? Không chỉ mình cậu, toàn bộ thế giới cậu sống, đều cấu thành từ số liệu, cậu và những người có tư cách nói lời yêu, đâu khác chi nhau. Cậu yêu ảnh, Nhất Diệp Chi Thu dành cho Diệp Tu, chẳng khác chi tình cảm một người dành cho người yêu trong thế giới thực. Cậu sẽ còn gặp lại ảnh. Ảnh là người kiên quyết không buông bỏ, một ngày nào đó, ảnh sẽ trở lại, lần nữa đứng trên bãi chiến trường này. Cậu chớ đắn đo, do dự, hãy xông lên mà chiến đấu. Ảnh sẽ vui mừng vì Gia Thế chưa sụp đổ, rồi cảm thán Nhất Diệp Chi Thu quả nhiên là nhân vật khó chơi. Bất kể đánh đến mức nào, ảnh cũng không trách cậu đâu. Người thắng cuối cùng chắc lả ảnh đó. Ảnh có thể đưa cậu của ngày xưa lên ngôi Đấu Thần, cũng có thể đưa một nhân vật khác lên đỉnh Vinh Quang. Khi những thanh âm chém giết đã thinh lặng rồi, khi những vũ khí sứt mẻ rải rác nền đất, khi hai chữ “Vinh Quang” hiện lên màn hình, chỉ có nhân vật của ảnh hãy còn đứng thẳng. Thanh niên bên ngoài màn hình có lẽ sẽ cười thật nhẹ, đáy mắt rực lên ánh sáng chói ngời, vì bốn lần quán quân, vì vinh quang cao nhất. Lúc ấy, cậu đang nằm bẹp trên đất ngửa đầu nhìn ảnh, xin đừng quên khe khẽ nói với ảnh rằng, “Tạm biệt, em yêu anh.” Mà chắc chẳng cần nhẹ nhàng đâu… Dù sao, ảnh cũng đâu để ý chứ… Mà cũng chẳng cần ảnh để ý làm gì. Hết thảy ước vọng của tôi chỉ là, mong ảnh kiên định, và đừng ngoảnh đầu, và hãy tiếp tục dấn bước trên đường Vinh Quang. Hãy gắng tiến bước, cả cậu và ảnh. Tạm biệt. Chúc phúc hai người. -end- Artist Thất lạc​ 01L - by 莉斯缇亚 1. Không có tiền mua, vì giá cả hữu nghị đã dùng để mua tài khoản của Mộc Mộc. 2. Mua về cũng không ai dùng, dù là lão Diệp hay tiểu Đường, ai trong số hai người họ thao tác thẻ tài khoản này cũng sẽ có cảm giác kỳ lạ. 3. Tuy Tôn Tường hơi ngốc, nhưng kỹ thuật của cậu không hề ngốc, thao tác Nhất Diệp Chi Thu cũng sẽ không bôi nhọ danh tiếng Đấu Thần. Ngoài ra, trong tình huống không thể trở về với Diệp Bất Tu thì việc Nhất Diệp Chi Thu tới Luân Hồi với Tôn Tường là một trong những kết thúc hay nhất. Ở nơi đó uy danh của nó có thể tiếp tục phát triển, bên cạnh nó có một Súng Vương khác, hơn nữa chỉ khi ở Luân Hồi nó mới có thể nhận được tất cả các điểm kỹ năng. Là một thẻ tài khoản, người thao tác nó có thể không hoàn mỹ, nhưng bản thân nó thì hoàn mỹ. 02L - by 颜九枝​ Chờ mấy hôm sau, cuối cùng Hưng Hân cũng phải quay về. Trước khi đi, Lâu Quan Ninh cẩn thận nói cho Diệp Tu nghe một tin tức "Hình như bên Gia Thế có kế hoạch bán Nhất Diệp Chi Thu, đang thám thính ý định của tụi này." "Ồ?" Diệp Tu vẫn điềm nhiên như không "Vậy chú có ý gì?" "20 triệu... tui thấy, thôi quên đi..." Dường như Lâu Quan Ninh cố ý cho Diệp Tu biết giá, sau đó mới cười khổ "Với trình độ của tụi tui bây giờ, điều khiển tài khoản thế này thật sự lãng phí lắm." "Bây giờ lý trí dữ hen!" Diệp Tu cảm khái. "Phải đi từng bước chớ!" Lâu Quan Ninh cười nói. "Được rồi, gặp lại sau!" Diệp Tu chào, chuẩn bị đi. "Ờ thì..." Lâu Quan Ninh hơi do dự, nhưng vẫn mở miệng hỏi "Nhất Diệp Chi Thu ấy... nếu anh không dư dả lắm, cứ ới một tiếng he." "Không cần đâu." Diệp Tu cười "Cũng giống như Gia Thế vậy, qua cả rồi." "Có thể đưa cho tiểu Đường mà!" Lâu Quan Ninh chỉ Đường Nhu, nói. "Nếu em ấy muốn có thể tự mình mua." Diệp Tu trả lời nửa đùa nửa thật. - Chương 1064​ Thật ra giống như Diệp Tu đã nói, Nhất Diệp Chi Thu đã qua rồi. Quân Mạc Tiếu, ô Thiên Cơ mới là hiện tại. Cho dù chuộc Nhất Diệp Chi Thu về đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không dùng tiếp. mà nhân vật này chưa chắc hợp với Đường Nhu, mua về cũng chỉ tổ bỏ vào ngăn kéo. Ắt hẳn Diệp Tu cũng hi vọng Đấu Thần nắm Khước Tà tiếp tục tung hoành trên sân đấu. Vậy nên giao nó cho Tôn Tường, người mà hắn công nhận và đánh giá cao, hơn nữa bên cạnh Tôn Tường còn có một tay súng thiện xạ quen thuộc như trước kia, cho nên đây cũng xem như là điểm về vô cùng lý tưởng cho Nhất Diệp Chi Thu. 03L - 来世一只猫 Thứ nhất Cầm lên được, bỏ xuống được. Diệp Bất Tu Gia Thế và Nhất Diệp Chi Thu, đều đã qua cả rồi. Thứ hai, không cần thiết. Bây giờ Hưng Hân không cần hai pháp sư chiến đấu. Nếu em gái Đường muốn, ẻm có tự mua. Em gái Đường không muốn, vậy mua về làm chi? Có tiền cũng không được xài như thế, huống chi họ không có tiền, Phương Duệ đại đại mới chỉ đành chuyển nghề sang khí công sư. Với lại, danh xưng Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu đã vang dội trong Vinh Quang. Tuổi nghề của hắn sắp hết nên hắn muốn mang thần tác của Tán ca lên đài cao nhất, đạt được đỉnh cao vinh dự chỉ thuộc về cậu ấy. Về phần Nhất Diệp Chi Thu, thay vì mua về quăng tủ cho phủ bụi, chi bằng để nó tiếp tục tung hoành trên sân đấu, để khán giả nhìn thấy Thần Thương và pháp sư chiến đấu - cặp đôi hợp tác tốt nhất vốn đã nên xuất hiện mười năm trước đây, để những người yêu thích Nhất Diệp Chi Thu có thể tiếp tục dõi theo nó. Đó chẳng phải là giá trị đích thực của một nhân vật sao? Về phần tình cảm của Diệp Tu với Nhất Diệp Thu, lúc trước đã buông tay rồi, đã đánh gục nhân vật này biết bao nhiêu lần trên chiến trường, bây gì còn cái gì không buông được nữa đây? Chuyện tuyển thủ tạm biệt nhân vật nào đó chỉ là sớm hay muộn. Đừng quên, Diệp Bất Tu là một tuyển thủ chuyên nghiệp đấy! 04L - Người dùng giấu tên Không phân tích sâu xa, chỉ thấy đây là một kết quả rất đẹp. Mười năm Luân Hồi, tái sinh và quay về, bên cạnh Nhất Diệp Chi Thu vẫn là một tay thiện xạ như thuở ban đầu.​ Last edited Jan 20, 2023 Diệp hạ nhất chi mâu, danh vi Khước Tà, Thu lai vô sinh giả, danh viết Đấu Thần! Thời gian là hữu hạn, mọi vật theo thời gian mà biến đổi, con người cũng vì đó mà đổi thay. Nói cho cùng, chẳng có con người nào thoát được móng vuốt của thời gian, chỉ khác ở chỗ mỗi người níu giữ thời gian của mình như thế nào mà thôi. Là một tuyển thủ chuyên nghiệp - vốn là công việc có tuổi nghề rất ngắn, Diệp Tu hiểu rõ thời gian tàn khốc với con người như thế nào. Ở cái độ tuổi mà người ta bắt đầu ổn định cuộc sống, thì những người như anh đã phải lui về sau ánh đèn, nhường cơ hội cho những người trẻ tuổi hơn, cho một thế hệ khác tiếp nối bước chân mình. Diệp Tu cũng đâu khác, chỉ có điều, ở con người anh, dù là 18, 25 hay 27 tuổi, vẫn luôn tồn tại một thứ ánh sáng rực rỡ của đam mê, của sức mạnh, của Vinh Quang, của chính bản thân anh - như vầng dương chói lòa giữa vũ trụ mênh mông sâu thẳm, độc lập mà ngạo nghễ sáng ngời. Năm anh 16 tuổi, game Vinh Quang chính thức ra mắt. Vào đêm đông năm ấy, Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu - khi ấy vẫn còn là hai đứa trẻ, đặt những bước chân đầu tiên trên con đường tiến tới đỉnh Vinh Quang. "Một tháng, Vinh Quang mở cửa được một tháng. Nhất Diệp Chi Thu của Diệp Tu đã trở thành một người khá nổi tiếng trong trò chơi, bởi vì trên đấu trường, cậu luôn vẫn duy trì thành tích đấu đơn toàn thắng. 3685 trận, 3685 chiến thắng." trích chương 2 ngoại truyện "Toàn Chức Cao Thủ" - Đỉnh Vinh Quang Vị Đấu Thần ấy đã lừng lẫy tiếng tăm từ thuở sơ khai của Vinh Quang. Dẫu rằng lúc ấy có lẽ chẳng mấy ai hay người này chỉ mới là một cậu bé chưa đến tuổi trưởng thành. Càng có lẽ chẳng có ai, ngay cả chính Diệp Tu, cho rằng Vinh Quang sẽ gắn chặt với cuộc đời của anh suốt 10 năm sau và hơn thế nữa. Đối với anh lúc đó, Vinh Quang mở ra như một chân trời mới lạ, như một cánh cửa lạ kì dẫn dắt anh đến những niềm đam mê mới mà anh chưa bao giờ cảm nhận. Sự đam mê ấy thắp lên một ngọn lửa trong anh, cháy bừng mạnh mẽ từ đó về sau, chẳng bao giờ vụt tắt. Năm 18 tuổi, Diệp Tu - lúc này đã trở thành đội trưởng chiến đội Gia Thế - giành về cho đội mình chiếc cúp quán quân đầu tiên của giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp. "Vinh Quang! Trên màn hình lóe ra hai chữ lớn, đối với mỗi người chơi game Vinh Quang mà nói là hai chữ cực kỳ quen thuộc. Nhưng trong màn hình lần này, ý nghĩa của hai chữ không chỉ là một trận PK thắng lợi ở đấu trường. Đây là thắng lợi của một trận chung kết, có nghĩa là một tân vô địch đã sinh ra. Mùa giải đầu tiên của liên minh Vinh quang, tổng quán quân chung cuộc – chiến đội Gia Thế!" trích chương 4 ngoại truyện "Toàn Chức Cao Thủ" - Đỉnh Vinh Quang Một năm, hai năm rồi ba năm, Diệp Tu cùng đồng đội của mình gây dựng nên vương triều của Gia Thế, từ một chiến đội xuất thân từ một tiệm net bé nhỏ trở thành đội mạnh nhất Liên minh chuyên nghiệp. Sách giáo khoa Vinh Quang, Vinh Quang đệ nhất nhân, Đấu Thần,... những cái tên người khác gọi anh cũng xuất hiện từ dạo ấy. Tốc độ thao tác vô cùng cao, tài năng xử lý xuất chúng cùng bộ óc chiến thuật nhạy bén đã tạo nên vị đại thần Diệp Thu - con người mạnh mẽ và đáng gờm nhất trong liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp. Nhưng anh cũng chẳng gắn bó với Gia Thế mãi. Năm 25 tuổi, tuyển thủ Diệp Thu của chiến đội Gia Thế tuyên bố giải nghệ. "Diệp Thu rời đi. Tô Mộc Tranh đứng ở cửa lớn câu lạc bộ, cô vẫn nhìn Diệp Thu suốt quãng đường cả khi bóng lưng hắn biến mất. Hắn không ngừng quay người vẫy tay với cô, nước mắt Tô Mộc Tranh sớm rơi đầy mặt. Không nhiều lời từ biệt, Diệp Thu tổng cộng chỉ nói tám chữ 'Nghỉ ngơi một năm, sau đó trở về.'" trích chương 2 "Toàn Chức Cao Thủ" Nghỉ ngơi một năm, sau đó trở về. Trong con người này, vốn chưa từng có suy nghĩ từ bỏ. Gia Thế, có thể rời đi. Nhất Diệp Chi Thu, có thể chấp nhận giao lại cho người khác. Nhưng còn Vinh Quang, còn cúp quán quân, anh chưa từng bỏ cuộc. Giải nghệ, với Diệp Tu mà nói, cũng chỉ là ngừng lăn lộn trong giới chuyên nghiệp một năm. Một năm này, anh quay về "nghỉ ngơi" trong game online, cùng Quân Mạc Tiếu nhấc Ô Thiên Cơ vẫy vùng thiên hạ. Giết quái, đánh boss, giật kỷ lục phó bản, nâng cấp Ô Thiên Cơ, trở thành tán nhân duy nhất tồn tại trong Vinh Quang, Diệp Tu một lần nữa khẳng định sức mạnh của mình, rằng trình thao tác của anh chưa hề giảm sút, rằng khả năng của anh chưa bị thời gian mài mòn, rằng anh vẫn quyết tâm truy cầu ngôi vị đỉnh cao chưa một phút giây nào quên lãng. "'Chắc là vậy nhỉ? Nếu muốn tinh thông cách chơi tán nhân này, ắt phải thấu hiểu và thành thạo tất cả các nghề, dựa vào thực lực của Quân Mạc Tiếu, Diệp Thu đảm bảo là kẻ được chọn đầu tiên.' Đây là lời bình của Vương Kiệt Hi thuộc chiến đội Vi Thảo. 'Tán nhân không phải nghề mà người mới có thể khống chế được. Còn người có thể khống chế đến mức này, chắc chắn là Diệp Thu, tôi tin chính là cậu ta.' Là đội trưởng Hàn Văn Thanh của Bá Đồ. 'Ừ, là Diệp Thu nhỉ… Bởi vì… lợi hại quá mà…' Câu trên đến từ Chu Trạch Khải của Luân Hồi. 'Lúc ấy, tất cả đại thần trong giới chuyên nghiệp đều có mặt, người có thể đánh với tôi đến trình độ này, dùng phương pháp loại trừ là biết ngay, đó chính là Diệp Thu.' Đây là câu trả lời của Hoàng Thiếu Thiên, hắn là người được phỏng vấn quan trọng nhất, ai bảo hắn là người sau cùng đấu với đối phương chứ." trích chương 452 "Toàn Chức Cao Thủ" Thực lực của Diệp Tu không chỉ được ba công hội lớn, người chơi khu 10 cũng như Thần Chi Lĩnh Vực, mà còn toàn bộ giới chuyên nghiệp công nhận. Rõ ràng, anh chưa từng, hoặc có lẽ là chưa hề cho phép bản thân mình trượt phong độ. Anh vẫn vậy, vẫn cố gắng, vẫn trao toàn bộ thời gian, công sức, tình yêu của mình cho Vinh Quang. Để cuối cùng, anh cất bước trở về. Làm trọn lời hứa năm xưa với Tô Mộc Tranh, cũng là lời hứa với chính lòng mình. Năm 27 tuổi, Diệp Tu dẫn dắt Hưng Hân tiến vào Liên minh. Chiến đội mới, người mới, đội viên thiếu thốn kinh nghiệm, cơ sở vật chất chẳng so được với những câu lạc bộ lớn. Chỉ có trái tim nhiệt thành cháy bỏng vì Vinh Quang, và niềm truy cầu quán quân mãnh liệt. "'Hưng Hân đoạt quán quân, việc này với nhiều người là bất ngờ cực lớn. Bản thân các anh cảm thấy thế nào?' MC đặt câu hỏi với đội trưởng Diệp Tu của Hưng Hân, cũng là cựu đội trưởng của chiến đội Gia Thế. 'Gia Thế rất mạnh, nhưng Hưng Hân đã chiến thắng. Chúng tôi là quán quân. Đây là vinh quang thuộc về chúng tôi.' Diệp Tu nói." trích chương 1052 "Toàn Chức Cao Thủ" Một chiến đội khởi đầu với vô vàn sự khinh miệt, một chiến đội bị ví von là tôm là tép, vậy mà lại chiến thắng được cả một chiến đội từng xưng bá trong quá khứ, cùng nhau dấn thân vào Liên minh chuyên nghiệp. Đó là vinh quang thuộc về Hưng Hân. Đó là vinh quang thuộc về anh, Diệp Tu. Chẳng cần nói rõ, ai cũng hiểu vai trò của Diệp Tu ở Hưng Hân quan trọng như thế nào. Anh là một người đội trưởng, một người thầy, một vị chiến thuật gia, và là một người đồng đội vô cùng thiết yếu. Cùng Tô Mộc Tranh, Phương Duệ, Ngụy Sâm, Kiều Nhất Phàm, Đường Nhu, Bao Vinh Hưng, La Tập, An Văn Dật, Mạc Phàm, anh thẳng tiến một đường đến trận tổng chung kết mùa 10, còn dựng nên một kỷ lục đáng gờm ghi danh sử sách Vinh Quang liên kích 45 trận solo toàn thắng. Đó là khả năng của Vinh Quang đệ nhất nhân! Đó là thực lực của sách giáo khoa Vinh Quang! Đó là sức mạnh của một vị chiến thần! Dẫu cho năm tháng qua đi, dẫu cho dòng đời xuôi ngược, Diệp Tu vẫn như vậy, vẫn mạnh mẽ, vẫn quyết tâm, vẫn một trái tim nhiệt huyết chẳng lụi tàn. "Tựa như thời gian với anh chỉ là một con số." Diệp Tu, xin hãy mãi cứng rắn như thế, để mãi có thể giữ lấy Vinh Quang của riêng mình. Truy cầu chí hướng, vùng vẫy tứ phương, cường giả tung hoành. - Nguồn Diễn đàn Toàn Chức Cao Thủ Viết xuống "Hình tượng idol Diệp Tu trong lòng tôi!" không dễ, mọi người tán dương chính là động lực để tiểu biên tiếp tục kiên trì viết tiếp! Hẹn gặp lại a... Nguồn TIÊN HIỀN THƯ VIỆN Link QT ochibi0203_chan Edit Trà Chanh Được edit từ bản QT tất nhiên không có sự cho phép của tác giả, nên xin đừng mang đi đâu. ************************************** Thời điểm Diệp Tu mở cửa ra cũng không nghĩ đến, nửa đêm khí trời gay go như vậy, người đến lại là hắn. Ngoài cửa là là một thanh niên vận chiến giáp có rất nhiều lỗ bị đốt cháy đen, lộ ra hai tay cùng bắp chân đang đẫm máu đỏ, thứ duy nhất còn nguyên vẹn chính là cái bím tóc thật dài kia, bị nước mưa thấm ướt bóng loáng, cuốn lộn xộn trên cổ. Hắn ôm trường thương, dùng ánh mắt bóng loáng mang theo vệt nước nhìn Diệp Tu. “…” Diệp Tu muốn thở dài, cũng muốn dùng giọng điệu nghiêm khắc quát đuổi hắn đi, nhưng nhìn bộ dạng thê thảm này của hắn, cuối cùng vẫn là nhường đường, “Vào đi Nhất Diệp.” “… Vâng.” Nhất Diệp Chi Thu cúi đầu đi vào cửa, tiếng trả lời mắc giữa cổ họng mơ hồ mà trầm thấp, như là tiếng nghẹn ngào của con thú nhỏ. Diệp Tu vẫn là thở dài. Nơi ở của Diệp Tu là ở cửa sau hành lang của Hưng Hân. Mạo Hiểm Đoàn vừa khai hỏa danh tiếng đương nhiên không thể cung cấp nơi ở rộng rãi xa hoa như trong quá khứ ở Gia Thế, có điều Diệp Tu cũng không để tâm việc cùng các đội viên chen chúc trong ký túc xá, thậm chí là căn gác xép xa xôi thế này. Hiện tại hắn đặc biệt vui mừng vì khả năng thích ứng trong mọi hoàn cảnh của chính mình, để hắn ít nhất còn có một căn phòng khách độc lập trong thời gian ngắn, tiếp đón một vị khách bất ngờ như vậy. Trong lò sưởi âm tường vang vọng tiếng củi khô đang cháy, Diệp Tu một bên nhìn Nhất Diệp Chi Thu trầm mặc lau khô nước mưa trên người, một bên thu hồi cái kẹp gắp than lại, đốt cho mình điếu thuốc. Hắn hít sâu cái mùi cay cay của thuốc lá, cảm giác khoang ngực tràn đầy khói, sau đó phun ra ngoài, mở miệng hỏi Nhất Diệp Chi Thu “Em đến đây có việc gì?” “Em không thể đến tìm anh sao?” Nhất Diệp Chi Thu dùng sức ép khô mái tóc dài, nước lạnh len từ khe hở một giọt lại một giọt nhỏ xuống thảm trải sàn khô ráo, dáng dấp chán nản vô cùng đáng thương, để Diệp Tu không thể nói ra câu chất vấn hắn thất thường. “Em đương nhiên có thể tới,” một giọt nước như viên trân châu từ trong chân tóc nâu của Nhất Diệp lăn xuống, chảy qua gò má trắng tái của hắn. Tầm mắt Diệp Tu theo giọt nước mưa trượt xuống, đối mặt với đôi mắt của Nhất Diệp, sau đó chậm rãi đưa tay lau đi giọt nước kia, “Thế nhưng em đã gia nhập Luân Hồi, làm sao có thể tùy tiện chạy loạn. Em là Nhất Diệp Chi Thu, Thần Khí mà mọi người khao khát, phải chú ý đến an nguy của chính mình.” Nhất Diệp Chi Thu nghiêng đầu dựa vào lòng bàn tay Diệp Tu, lông mi phớt qua từng đường vân tay, hắn giơ tay lên dùng sức nắm lấy ngón tay đang an ủi trên mặt mình “Em cũng không đến mức quý giá như anh nói.” “Em nhưng là Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu, vương giả pháp sư chiến đấu.” Ngữ khí oan ức của Nhất Diệp Chi Thu lại như một đứa trẻ đang nổi nóng, Diệp Tu dung túng cho động tác thân mật của hắn, trong lời nói cũng đều là ý tứ động viên. “Em không quý giá.” Nắm chặt lấy những ngón tay Diệp Tu, Nhất Diệp Chi Thu cố chấp lặp lại, ” Em muốn là được quý giá như vậy, tại sao anh không dẫn em tiến lên?” Bốn ngón tay bị Nhất Diệp Chi Thu nắm thành một bó, Diệp Tu cũng không có ý tứ thu tay về. Hắn lắc lắc đầu, “Thế nhưng anh đã không còn là pháp sư chiến đấu, Nhất Diệp.” Nhất Diệp Chi Thu mím chặt môi thành một đường thẳng, vẫn như cũ dùng ánh mắt oan ức xen lẫn tức giận nhìn thẳng vào hắn. Làm khó dễ như đã đoán trước. Là một Vũ Giả Nhân, hắn chỉ có thể lựa chọn một khí linh, sau đó tiếp tục chiến đấu. Rời khỏi Gia Thế, đánh mất tư cách làm pháp sư chiến đấu, hắn tìm được bán thành phẩm của người bạn đã tạ thế lưu lại, hoàn thành Quân Mạc Tiếu. Đúng sai trong chuyện này có thể tinh tế nói rằng, có thể giải thích ra rất nhiều nhưng không thể làm gì, thế nhưng thân là khí linh Nhất Diệp Chi Thu nói rằng, Diệp Tu chỉ là mất đi hắn mà thôi. Lúc ra quyết định, hắn liền dự liệu được thời khắc này, dự liệu được câu chất vấn đầy bi thương này, chỉ là không dự liệu được đồng đội thân mật nhất không yếu điểm của hắn lại ngồi trước mặt hắn, bộ dạng chật vật, vành mắt ửng đỏ, lòng bàn tay lạnh lẽo, phảng phất như thể bị vứt bỏ hoặc là sắp bị hủy diệt. Diệp Tu không thể làm gì khác hơn là cũng nắm lấy bàn tay thon gầy kia, dùng lòng bàn tay mềm mại xoa bóp các khớp căng thẳng của hắn, như vô số lần trong quá khứ. Hắn cần cho Nhất Diệp Chi Thu một đáp án. “Anh …” “Ha — làm sao vậy Diệp Tu, có khách à?” Chất giọng mông lung buồn ngủ của nam nhân kèm theo tiếng bản lề mở cửa vang lên cắt đứt câu trả lời của Diệp Tu, Tán Nhân Quân Mạc Tiếu ngáp một cái bước ra phòng khách, “Muộn như vậy, ai tới thế?” Nhất Diệp Chi Thu lập tức buông tay Diệp Tu ra, đứng lên. Động tác của hắn rất mạnh, cơ hồ là từ trên ghế trực tiếp nhảy dựng lên. Cảm giác sốt ruột không tốt tràn ngập, Nhất Diệp Chi Thu nắm lấy trường thương đặt ở bên tay chỉ về phía Quân Mạc Tiếu, dưới chân đứng tạo thành chữ T, dáng vẻ chuẩn bị chiến đấu. “…” Quân Mạc Tiếu bị lưỡi dao sắc đâm thẳng đến trước mặt kinh sợ đến mức tỉnh cả ngủ. Hắn vô tội nhìn Diệp Tu nhìn Nhất Diệp Chi Thu, cẩn thận nắm mũi thương, đem hàn quang đâm người dời khỏi chóp mũi mình. “Ngươi là Quân Mạc Tiếu?” Theo sát khí bốc lên, dưới chân Nhất Diệp Chi Thu nổi lên chiến văn sáng chói, hai mắt hắn nhuộm đỏ như máu, “Ngươi chính là Quân Mạc Tiếu … ” Không có được câu trả lời chắc chắn của Diệp Tu, Nhất Diệp Chi Thu đem toàn bộ sự phẫn nộ chỉ về trước mặt Quân Mạc Tiếu. Bầu không khí bị hắn giương cung bạt kiếm ảnh hưởng trở nên nặng nề. “Này này này, ta biết ngươi sao, làm cái gì muốn đốt nhà hả, tiểu tử này bị cái gì đây!” Quân Mạc Tiếu đầu óc mơ hồ la hét, chần chờ cầm lấy cán Ô Thiên Cơ chuẩn bị nghênh chiến, dùng dư quang nghi hoặc mà nhìn Diệp Tu. Diệp Tu đau đầu nhìn tình cảnh đối lập của hai tay vũ khí, cũng không biết trước tiên nên trách tính khí Nhất Diệp Chi Thu kích động, hay là dở khóc dở cười đối với thời điểm mà Quân Mạc Tiếu xuất hiện. Hắn không nhìn cái tên đang một tay nắm lấy trường thương đang giương nanh múa vuốt sát khí dữ tợn, “Nhất Diệp, ngồi xuống, buông tay.” “Anh trân trọng hắn như thế, là bởi vì tán nhân so với pháp sư chiến đấu mạnh hơn sao?” Nhất Diệp Chi Thu hiếm thấy cãi lại mệnh lệnh Diệp Tu, cũng trừng mắt lên, dùng ngữ khí Anh quả nhiên không cần em nữa’ chất vấn ngược lại. “Không.” “Ta xác thực rất mạnh nha.” Diệp Tu quay đầu tức giận nhìn Quân Mạc Tiếu quấy rối, trường thương dưới cái nắm chặt của tay hắn giãy dụa muốn tránh thoát. “Em cũng đừng làm loạn cho anh, đi, đem vật liệu trong valy ra, sau đó lăn đi ngủ.” Diệp Tu nắm lấy cổ tay Quân Mạc Tiếu xoay người đá hắn ra ngoài cửa, rồi quay đầu lại đối mặt với Nhất Diệp Chi Thu đang hô hấp dồn dập. Quân Mạc Tiếu lầm bầm rời đi, Nhất Diệp Chi Thu vẫn còn trừng mắt nhìn bóng lưng đang đi xa của Quân Mạc Tiếu. Đôi mắt căm hận phẫn nộ mãnh liệt được chiến văn che kín, đôi môi phập phồng hô hấp run rẩy, muốn nói hắn nổi giận, không bằng nói hắn sắp khóc lên, điều này làm cho khẩu khí Diệp Tu mềm nhũn. “Đến phòng anh trước đi, xử lí vết thương trên người em một chút, còn về thằng bé …” Diệp Tu thả ra giọng điệu thân thương, an ủi khí linh đang nổi lên gân xanh, “Đợi lát nữa lại nói.” Ánh sáng từ chiếc nhẫn Huy Quang ở ngón tay giữa Diệp Tu lập lòe, kim loại tạo thành tinh hà chảy xuôi trên vân tay nhẵn nhụi, theo hắn nhẹ nhàng chậm chạp chạm vào da Nhất Diệp Chi Thu chậm rãi dung nhập, mắt thường có thể thấy được những vết thương kia dần thu nhỏ miệng và khép lại, sau đó ánh sáng lộng lẫy mất đi, than tro đổ rào rào xuống đất. Đây là một quá trình dài dằng dặc, lâu đến mức tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ dần nhỏ đi. Hạt tròn kim loại mở tung ở trong không khí chỉ lưu lại một điểm sáng nhỏ, nhìn qua lại như một chú đom đóm ôn nhu đêm hè. Diệp Tu chuyên chú chữa trị vết thương cho hắn, mà hắn cũng chuyên chú quan sát Diệp Tu. Đây là hành động mà bọn hắn hết sức quen thuộc. Diệp Tu đối với Nhất Diệp Chi Thu rõ như lòng bàn tay, công tác bảo dưỡng rất ít giả tay người khác. Nhất Diệp Chi Thu rất thích để Diệp Tu chăm sóc như vậy, dù cho tình cờ tổn hại quá nặng sẽ làm Diệp Tu cau mày khổ não, hắn cũng cảm thấy vui sướng. Hắn là một vũ khí được chủ nhân tỉ mỉ che chở. Một tay rèn đúc, đồng thời trưởng thành. Mà nghĩ đến những đãi ngộ này đã hết thảy biến thành của người khác, thì hắn càng không thể chịu đựng nổi. Thanh âm Diệp Tu nói ra nhỏ nhẹ để hắn phục hồi tinh thần “Làm sao đột nhiên chạy đến Hưng Hân? Ở Luân Hồi không vui? Đường đường là Đấu Thần nha, bọn họ nên phi thường trọng dụng em mới đúng.” “Không phải không vui, bọn họ cũng không có khắt khe với em.” Nhất Diệp Chi Thu giơ bàn tay lên, vết thương trên mu bàn tay được xích sắt vá kín, một lần nữa lộ ra toàn cảnh huy chương Luân Hồi. “Vậy thì vì cái gì, em như thế không chào đã đi, Luân Hồi hẳn đã phát điên.” Diệp Tu đem một khối quặng bù cuối cùng tiến vào bên trong cái lỗ trên vai Nhất Diệp. Thanh niên trước mặt khôi phục tướng mạo sắc bén của Đấu Thần, mặt mày bên trong không có phần lười nhác của hắn, mà là một thân gối giáo chiến ý sáng ngời. Nhất Diệp Chi Thu, đồng đội mười năm của hắn. “Em đố kị với hắn.” Nhất Diệp rũ mi mắt xuống, khẩu khí phức tạp, “Em đố kị với Quân Mạc Tiếu.” Hắn là khí linh bất tử, chỉ cần có chủ nhân mới tiếp nhận, hắn vĩnh viễn ở trên Đại Lục tung hoành. Thế nhưng Diệp Tu, người sáng lập ra hắn cũng là người mang lại vinh quang cho hắn, cũng chỉ là một sinh mệnh có hạn, cuộc đời càng thêm có hạn. Hắn biết rõ tương lai của chính mình, trừ phi bị đào thải không đáng một văn, bị nung nấu đi đúc lại thành một thứ đồ khác, hắn chỉ có thể bị càng ngày càng nhiều người giật dây, hướng về phía bọn họ mà cống hiến, chiến đấu, đây chính là ý nghĩa tồn tại của hắn. Diệp Tu dẫn hắn đi tới cấp thần, cũng cơ hồ đỗ tuyệt độ khả thi của hắn, không ai cam lòng nung chảy một Thần khí có sức mạnh cùng vinh quang như vậy. Hắn có thể chấp nhận một tương lai như thế, thậm chí đã chuẩn bị xong tâm lí bị giao cho người khác vào một ngày nào đó, thế nhưng hắn chưa từng nghĩ ngày đó sẽ đến nhanh như vậy. Có thể hai người bọn họ đều không nghĩ đến rằng, người sẽ làm bạn hợp tác lẫn nhau mấy chục năm sẽ không phải là đối phương. “Có cái gì tốt để đố kị,” Diệp Tu gõ gõ trán Nhất Diệp, đối với lời nói tức giận như vậy của khí linh nở nụ cười, “Em là Đấu Thần, nhưng Quân Mạc Tiếu, cũng không biết sau anh có người nào khác có thể sử dụng không, có thể em ấy sẽ cùng anh chìm vào giấc ngủ say. Như thế em cũng đố kị?” Tiếng Nhất Diệp trầm trầm đáp “Vậy em liền đố kị hắn có thể cùng anh an nghỉ.” “Tiểu tử ngốc.” Diệp Tu nghiêng người, cho Nhất Diệp một cái ôm, “Anh rất xin lỗi vì không thể cùng em tiến lên. Quân Mạc Tiếu, em ấy là giấc mơ của người bạn thân của anh, là thời gian của bọn anh. Ngoại trừ anh không ai có thể hoàn thành và sử dụng em ấy. Anh nhất định phải lựa chọn, anh sẽ không để em ấy trên tay một kẻ bừa bãi nào đó.” “Thế nhưng em cùng em ấy không giống …” Nhất Diệp nghe thấy câu nói này cả người chấn động, vẻ bi thương lộ ra trong đôi mắt, muốn ngẩng đầu nhìn rõ vẻ mặt Diệp Tu bây giờ, nhưng cái ôm siết chặt của Diệp Tu ngăn cản hành động của hắn. Sau đó hắn nghe rõ từng lời tiếp theo của Diệp Tu. “Em là pháp sư chiến đấu mạnh nhất, em là giấc mơ của anh, là thời gian của anh. Anh không đành lòng nhìn em ấy đi theo người bạn thân của anh cùng ngủ say. Cũng như không muốn thấy, em muốn cùng anh ngủ say như thế. Diệp Tu buông tay ra, vẻ mặt Nhất Diệp Chi Thu hoảng hốt, không chịu được ấn đầu Diệp Tu xuống trước mặt, chặn lại trán hắn. “Diệp Tu, em …” Tâm Nhất Diệp Chi Thu khuấy động, những hạt Tiểu Kim Chúc kia lơ lửng xoay tròn trong hô hấp của hắn. Hắn cử động môi, không biết nên đáp lại lời bộc bạch ấy như thế nào, nhưng không nói gì hắn lại cảm thấy đôi môi run rẩy trống không, như là thiếu một thứ gì đó. Hắn liền dán vào đôi môi gần trong gang tấc kia. “A …” Mặc dù biết gia hỏa thẳng thắn mà kích động này khẳng định sẽ không thể nào bình tĩnh, sẽ có nhiều hành động nằm ngoài dự đoán của mọi người, Diệp Tu vẫn bị tập kích đến không ứng phó kịp. Đầu lưỡi ướt át của Nhất Diệp đã dán vào môi hắn, trượt ẩm ướt như là để gò má dính sát của hắn không thích ứng được sẽ đẩy ra. Nhất Diệp lại ôm ấp dính sát vào còn nhanh hơn hắn cự tuyệt. “Bọn em không giống như vậy, em và anh phải không giống nhau, em là chế tạo riêng của anh, em là từ tự tay anh rèn đúc, chúng ta cùng đi lên đỉnh cao vinh quang, chúng ta mới là thân thiết nhất … Cho dù chia lìa,” Nhất Diệp càng thêm vội vàng tìm đôi môi Diệp Tu, gần như là trùng hợp ở trên môi Diệp Tu nỉ non, như là đang thuật lại, hoặc như là đang tìm kiếm nghi vấn tán đồng của Diệp Tu, “So với người khác đều thân hơn, so với người khác đều khác.” Khế ước đã mất đi mang đến tâm linh tương thông, hiện tại tâm tình Nhất Diệp Chi Thu vui sướng kích động dẫn đến việc ở trên môi làm nũng, trực tiếp truyền đạt tới. Diệp Tu nhìn thấy con mắt Nhất Diệp Chi Thu lại bắt đầu nổi lên màu đỏ, điểm sáng nhỏ kia trôi nổi trong đôi mắt bóng loáng, có lẽ là mảnh kim loại vụn trong phòng vẫn chưa tiêu tan, có thể là Nhất Diệp chỉ đang thiêu đốt cảm xúc. Diệp Tu cứ như vậy nhìn hắn, thả lỏng sức mạnh ở trên cùi chỏ tay, tiếp nhận một nụ hôn làm càn. Tiếng nước ám muội pha lẫn trong tiếng mưa rơi lả lướt, hiện tại hắn ôm lấy thân thể quen thuộc như thế, mỗi một đường vân trên da cùng khớp xương, hắn đều đã tỉ mỉ sờ qua. Đây là Nhất Diệp Chi Thu. Diệp Tu thỏa hiệp, dung túng nhắm mắt lại. Nhất Diệp Chi Thu xốc áo Diệp Tu lên, ngửi được mùi thuốc lá phảng phất cùng mùi xà phòng khô ráo. Cổ tay áo, măng sét bởi vì lười biếng ngoan cố mà nhăn nheo, để áo sơ mi quấn quanh khớp xương cổ tay nhỏ gầy. Hắn mặc kệ đống vải vóc treo trên cánh tay Diệp Tu, đem thân thể trắng tái kia trực tiếp ôm vào lòng. Dáng dấp Diệp Tu thản nhiên bại lộ ra tựa như đang dâng hiến, làm hắn hận không thể tham lam âu yếm lấy nó. Thời điểm gan hắn to nhất cũng chưa từng xuất hiện cảnh tượng như vậy trong đầu. Hắn tự tin về sự sủng ái của Diệp Tu đối với hắn, nhưng dù sao Diệp Tu cũng để hắn kinh ngạc vì chính mình được hưởng dung túng quá nhiều. Liếm láp, hôn cắn, thâm nhập âu yếm, liều lĩnh xâm phạm, hắn cảm nhận được huyệt đạo Diệp Tu mấp máy ở lòng bàn tay, dùng hết khí lực mở rộng ra, bụng dưới run rẩy, tiếng thở dốc trầm thấp vang lên. Hắn như được một chiếc hộp tinh xảo thu nhận lấy. Chuyện này có thể khiến hắn ngủ ngon quên trời quên đất. Hắn tiến vào nơi chốn ẩm ướt ấy. “Mẹ nó … ” Trong miệng Quân Mạc Tiếu chầm chậm tuôn ra lời thô tục ý tứ sâu xa, nhìn chằm chằm vào dấu răng trên yết hầu Diệp Tu, không bình tĩnh nổi. “Tự nhiên đờ ra làm gì, ăn điểm tâm đi.” Diệp Tu cắn điếu thuốc lắc lắc hòm bạc trong tay, tựa xuống đệm. “Lão đại, ngày hôm qua tiểu tử kia rốt cuộc cùng anh là gì a …” “Chú không phải là đã biết rồi sao?” Diệp Tu kì quái nhìn ngược lại hắn. “Em? Lúc nào … Mẹ nó!” Quân Mạc Tiếu nhớ tối hôm qua đem valy giao cho Diệp Tu lúc trêu chọc. “Làm sao lại thần thần bí bí như vậy, lão đại, hắn không phải là nhân tình đấy chứ?” Nhất Diệp Chi Thu thất lạc nhiều ngày rốt cuộc cũng bình an quay lại Luân Hồi rồi! Trên dưới Luân Hồi đều thở phào nhẹ nhõm. Nhất Diệp Chi Thu khiến bọn hắn hao tổn rất nhiều để kéo về, là hạt nhân tương lai của bọn hắn, không thể có bất kì thương tổn nào. Luân Hồi thoát khỏi tình trạng căng thẳng, quyết định không truy cứu lí do hắn rời đi. Nhất Thương Xuyên Vân cầm theo súng hướng về bãi bắn bia, Nhất Diệp Chi Thu vắng mặt nhiều ngày dĩ nhiên đến sớm hơn hắn một chút. Hắn rất ít khi nhìn thấy tên gia hỏa này chăm chỉ luyện tập như thế, lòng hiếu kỳ khiến hắn tiến lên phía trước giao lưu cùng người đồng đội tiếp xúc không nhiều. “Chào, không nghĩ tới anh cũng sẽ đến luyện tập sớm như vậy.” Nhất Diệp Chi Thu thu tay lại đứng yên, có chút thẹn thùng hướng hắn cười cười, “Tôi chỉ là chưa quen đường, không tìm được đích đến.” “Từ từ rồi anh sẽ quen.” Nhất Thương Xuyên Vân thân thiện duỗi ra một cánh tay, “Vẫn chưa nói với anh, hoan nghênh gia nhập Luân Hồi.” “… Cảm ơn.” Nhất Diệp Chi Thu nắm chặt lấy cánh tay ấy, “Tôi sẽ cố gắng.” Ngày càng cố gắng. Sáng sớm rời khỏi Hưng Hân, Diệp Tu buồn ngủ đứng trên mũi tàu tràn đầy mùi bùn đất sau cơn mưa, đưa hắn lên cảng thuyền khách. Hắn chặt chẽ bao bọc, che lại chính mình dưới lớp hóa trang dễ thấy, do do dự dự đạp lên con thuyền tam bản, nhìn Diệp Tu đang ngáp liên thiên. “Lập tức lái thuyền, đi lên sớm một chút. Thuận buồm xuôi gió.” Nhất Diệp Chi Thu dùng thanh âm kì quái đáp lại, bước hai bước, lại quay đầu lại, “Em sau đó, có phải là trên võ đài mới có thể gặp anh?” “Nghĩ lung tung gì đấy, Luân Hồi cũng sẽ không nhốt em lại đâu.” Diệp Tu vỗ vỗ khuôn mặt hắn được giấu bên trong mũ, “Bất quá anh cũng rất chờ mong, có thể gặp em trên võ đài.” “Không gặp mới tốt,” Nhất Diệp thấp giọng lầm bầm, “Em không muốn ra tay với anh một chút nào.” “Tiểu tử ngốc.” Diệp Tu lần thứ hai gọi hắn như vậy, hồi tưởng lại buổi tối vừa qua, Nhất Diệp Chi Thu không nhịn được bị thanh âm này khiến bản thân hồi hộp lên, “Cùng nhau chiến đấu một trận, cũng không phải là đứng chung một chỗ à. Anh nhưng là rất chờ mong, ngày mà có thể dùng hết sức đánh em một trận.” Nhớ tới cuộc khiêu chiến của Hưng Hân cùng gia đời, Nhất Diệp Chi Thu có chút nhe răng trợn mắt nhức nhối, hắn càng đứng thẳng lên “Sẽ không để anh có cơ hội đâu. Một ngày nào đó em nhất định sẽ chiến thắng anh, chiến thắng Quân Mạc Tiếu.” Diệp Tu phốc phốc cười, trong miệng bay lên một ngụm lại một ngụm khói, “Được, anh chờ đến ngày đó.” Nhất Diệp Chi Thu nhìn khóe mắt vì cười mà nheo lại của hắn, nhịn không được giật lấy điếu thuốc trong miệng hắn, ở trong làn khói trao nhau một nụ hôn đầy mùi thuốc lá. “Sẽ không để anh thất vọng đâu.” Nhất Diệp Chi Thu không đem điếu thuốc trả lại cho hắn, thời điểm quay đầu đi lên mũi thuyền, hắn học theo dáng vẻ Diệp Tu hút một hơi, động tác vụng về khiến mùi thuốc lá cay đắng đọng lại trên cuống lưỡi. Hắn ngậm lấy mùi vị cay đắng ấy, le lưỡi một cái, rồi lại nở nụ cười. Đuổi theo hắn, sau đó vượt qua hắn. Sẽ có một ngày. Đến sau khi, chính mình hướng về đích, cũng trở thành vinh quang của Diệp Tu chứ? ———————————————————————- 1. Cho rằng Nhất Diệp Chi Thu một đi không trở lại, Luân Hồi trên dưới đều lo lắng sợ hãi nửa tháng trời, rốt cuộc cũng chờ được đến khi ôm thương bé ngoan Nhất Diệp Chi Thu. “Trở về là tốt rồi.” Im lặng một chốc, Chu Trạch Khải chỉ nói ra một câu tổng kết như vậy. Giang Ba Đào một phát bắt được tay Nhất Diệp, “Đúng vậy đúng vậy, trở về là tốt rồi, lần sau đi … Đây là cái gì?” “Diệp Tu để tôi mang về.” Nhất Diệp lúng túng thu lại tay mình, để lại tờ giấy trên lòng bàn tay, “Anh ấy nói, khụ, đây là phí sửa chữa của tôi, để tôi mang cho các người chi trả.” “…” Hai ngày sau Diệp Tu nhận được tài liệu kim loại hiếm gấp đôi số lượng mình tiêu tốn. Hắn đối với ánh mắt phức tạp một lời khó nói hết của Quân Mạc Tiếu, an nhiên mà đem đồ vật phân loại ra, trong miệng còn đang cảm thán, “Ai, tài đại khí thô, đúng là tốt.” 2. “Vì lẽ đó lão đại,” Quân Mạc Tiếu hậu tri hậu giác nhìn Diệp Tu, “Buổi tối ngày hôm ấy hắn tới là đi bắt gian à.” “… Chú hiểu như vậy cũng được.” “Em đúng thật là vô tội nha.” Quân Mạc Tiếu đắc ý rung đùi thở dài. Qua một lát. “Ôi chao, ai đúng rồi, nghĩ như thế nào hắn cũng đã là người cũ đi, nếu là bắt gian thì là em mới đúng phải không?” “… Chú vẫn là đừng nên hiểu như vậy.” 3. Thời đại này thực tế cỡ nào a, ngay cả khí linh cũng bắt đầu yêu cầu ngày nghỉ định kì rồi. Khí linh thời đại này, thực sự là khó hầu hạ a. … Có điều là khí linh của một người, có ngày nghỉ, cũng có thể đi đâu đây? Đội viên Luân Hồi nghi hoặc. END Author Cận Li Couple Nhất Diệp Chi Thu x Diệp Tu Edit & Beta Mều ENJOY Toàn Chức Cao Thủ Nhất Diệp Chi Thu x Diệp Tu Tài khoản thẻ điện tử, được người nắm lấy trong lòng bàn tay ấm áp mà hiện ra sinh mệnh Nhất Diệp Chi Thu ở trong tay Diệp Thu có được tri giác Chủ nhân của hắn tên là Diệp Thu Thật hạnh phúc vì được gặp anh, chủ nhân 1. Cái tên được đặt đầy vui vẻ Tên của hắn được đặt chính là sự thân cận vô cùng lớn, tương đồng giữa hắn và chủ nhân Hắn nghe thấy giọng nói vô cùng thanh khiết của một cô gái “Nhất diệp lạc tri thiên hạ thu” Thấy một chiếc lá rơi , biết mùa thu đến Hắn nhẩm lại nhớ thật kỹ câu này Đây là câu thơ duy nhất hắn nhận được suốt kiếp này “Không phải là tri đạo tri yêu nhìn thấy liền biết sao? Mộc Tranh, em gõ sai chữ rồi” Hắn nghe được giọng nói của chủ nhân “………Hắc hắc” cô gái nhỏ kiaa có chút ngại ngùng, cười Tên tài khoản một khi đã xác nhận thì không thể sửa được Cái tên kia của hắn trước giờ cũng chỉ có một ý nghĩa, danh ngữ của chủ nhân của hắn 2. Kỹ thuật của chủ nhân rất cao Hắn cầm một cây chiến mâu, vô cùng đẹp mắt uy phong dễ dang đem địch đánh bại Người điều khiển trên màn hình liền lộ ra một gương mặt tưoi cười, Nhất Diệp Chi Thu nhìn thấy, lòng nhảy ra một trận hốt hoảng Chủ nhân cười rộ lên thật sự rất đẹp, cả đời này hắn có lẽ không thể nhìn thấy ai có nụ cười đẹp đến như vậy nữa Thề sống chết nguyện trung thành. Chỉ cần hắn còn lại một chút tàn máu, hắn nhất định sẽ chiến đấu quyết liệt đến tận cùng Một cây chiến mâu dựng thẳng lên bầu trời hư ảo của Vinh Quang, không biết mệt mỏi mà kiên cường 3. Chiến mâu mới được cải tiến Vũ khí màu bạc chính là vũ khí tự chế —- Khước Tà Nghe nói là thiếu niên bên cạnh chủ nhân chế tạo ra, tên là Tô Mộc Thu Cái đó là lúc chiến đấu cùng Thần Thương Thu Mộc Tô, nghe được chủ nhân nói chuyện Cảm ơn Diệp Tu dấu diếm không lộ ra nhưng Nhất Diệp Chi Thu tiếp xúc một chút liền nhận ra Người chủ nhân duy nhất kia của hắn đang cười thật vui vẻ Không dấu vết nhân vật điện tử bên trong liền lộ ra một vệt cười nhạt nhòa Chủ nhân, chúng ta còn nợ một cái nhân tình 4. Cảm giác bất an hôm nay nung nấu trong lòng Nhất Diệp Chi Thu không biến mất Hắn nhìn khóe miệng chủ nhân không còn mỉm cười nữa, hốc mắt có chút đỏ Hơi thở gấp gáp giống như đang gồng mình thật đau đớn Hôm nay tại sao không thấy thiếu niên tên Tô Mộc Thu kia nữa… Nhất Diệp Chi Thu âm thầm oán giận người kia, chủ nhân đem hắn tiến vào khu thi đấu chuyên nghiệp đại khai sát giới Dù sao hắn cũng không mệt, để chủ nhân phát tiết được là tốt rồi Sau này, hắn mới biết ngày hôm đó, thiếu niên kia đã qua đời 5. Nhà quyền pháp Đại Mạc Cô Yên Kỳ phùng địch thủ Nhất Diệp Chi Thu nhìn thấy trong đáy mắt chủ nhân của hắn chiến ý vô cùng mãnh liệt Vậy thì đánh, đấu không ngừng nghỉ Đây chính là đối thủ của hắn 6. Tiến vào trong vòng trong giới chuyên nghiệp Nhất Diệp Chi Thu cố gắng tiến vào trong giấc mơ của Diệp Thu Hắn… chỉ muốn gọi chủ nhân một chút… “Chủ nhân” tiếng gọi vô cảm máy móc vang lên “Nhất Diệp?” Diệp Thu có chút ngạc nhiên. Quả nhiên đã chơi Vinh Quang thì đúng là không thể quên nha “Nhất Diệp, ngày mai phải cố lên nhé” Được, hắn sẽ đem hết khả năng dâng cho ngài 7. Nhất Diệp Chi Thu là Đấu Thần Chủ nhân của hắn một tay xây dựng lên cả một vương triều Một cây Khước Tà phá thủng trời xanh Chủ nhân của hắn vô cùng tài giỏi Tâm tình không hiểu sao sinh ra một cảm xúc vô cùng kiêu ngạo Dữ liệu máy móc cũng có thể sinh tình Có lẽ hắn đã không nghĩ đến chuyện mình không thể theo người kia cả đời 8. Chủ nhân. . . . . . ? Một giây trước chiến mâu còn đẫm máu kiên cường đứng trên sàn đấu, giây sau liền bị bao lấy trong lòng bàn tay ấm áp của người kia “Diệp Thu, đem thẻ ra đây” ?! Hai bàn tay vốn ổn định vô cùng của chủ nhân xuất hiện chút run rẩy Hắn nghe được giọng nói kiêu ngạo của thiếu niên nào đó Lại cảm nhận được bàn tay người trở nên vô cùng mạnh mẽ “Nếu thật sự thích, hãy đem tất cả trở thành vinh quang, chứ không phải là khoe khoang” Hắn nghe được âm thanh cực kỳ kiên quyết của chủ nhân Nhất Diệp Chi Thu biết, hắn vẫn là Vinh Quang của chủ nhân Chủ nhân rời đi rồi, một chút lưu luyến cũng không có Rõ ràng người có thể ở lại mà…. Trong lòng Nhất Diệp Chi Thu nổi lên một tia căm hận người trước mặt Hận hành động kiêu ngạo của thiếu niên 9. “Chủ nhân, người có thể trở về không?” Hắn lại lẻn vào trong mơ Hắn thật sự không phải cái gì Đấu Thần, thời khắc này chỉ là một đứa nhỏ bị người thân bỏ rơi mà thôi “Đừng giận, Tôn Tường thật sự là một thiên tài đấy, không thể coi thường” Diệp Thu vỗ vai hắn Nói như vậy hẳn là Nhất Diệp Chi Thu không thể đi cùng chủ nhân nữa rồi Vậy nên hắn muốn bằng giá nào cũng phải đến chào người đó “Cảm ơn, Nhất Diệp” “Hẹn gặp lại, chủ nhân” 10. Sau này Nhất Diệp cũng nghe được những chuyện liên quan đến Diệp Thu Biết được người đó tên là Diệp Tu Biết được người đó đã trở lại Vinh Quang, không sử dụng Pháp Sư Chiến Đấu nữa mà dùng Tán Nhân Tài khoản đó tên là Quân Mạc Tiếu Sau này hắn cùng người đã gặp lại nhau trên đấu trường Chủ nhân của hắn vẫn thật lợi hại Thời điểm ngã xuống, hắn bám vào Quân Mạc Tiếu, thầm thì nói “Diệp Tu, làm ơn chiếu cố ngài ấy” Dữ liệu máy móc dù sinh tình cũng không thể rơi nước mắt Đau lòng đến vậy “Tôn Tường, rất vui được gặp” Hắn là Đấu Thần, tương lai nhất định sẽ đi qua tay rất nhiều người Sứ mạng duy nhất của hắn chính là chiến đấu…. — Nhất Diệp Chi Thu có một bí mật nhỏ Nhỏ đến mức hắn không dám tự thừa nhận Hắn thích chủ nhân của hắn, Diệp Thu Chỉ tiếc cuối cùng cũng không có cơ hội nói ra Sau này, không bao giờ có thể gặp nữa END Mều Chỉ là nghĩ đến tình cảm của Nhất Diệp đối với Diệp Tu gần mười năm thật sự không hề nhỏ, hắn cho dù chỉ là dữ liệu trong máy tính, đơn giản là một tài khoản thẻ, chỉ là một phần của trò chơi, nhưng cũng biết đau lòng “Chủ nhân, chúng ta còn nợ nhau một cái nhân tình” Diệp Tu 叶修 - Ye Xiu, là nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết võng du Toàn Chức Cao Thủ của tác giả Hồ Điệp Lam. Diệp Tu được gọi là Bách khoa toàn thư Vinh Quang và Đấu Thần. Dẫn dắt chiến đội Gia Thế đạt cúp Quán quân mùa 1, 2, 3; đồng thời trực tiếp chỉ huy chiến đội Hưng Hân đạt cúp Quán quân mùa 10. Cuộc đời chuyên nghiệp[] Ra mắt vào mùa 1, thuộc chiến đội Gia Thế. Mùa 1 đến Mùa 3, cùng Gia Thế đạt giải quán quân, Diệp Tu đạt giải thưởng Tuyển thủ có giá trị nhất. Mùa 4, đoạt Á quân mùa giải thứ 4. Mùa 7, vì lý do tuổi tác đồng thời Diệp Tu không có giá trị thương mại, Đào Hiên yêu cầu Diệp Tu chuyển nhượng chức Đội trưởng Gia Thế và thẻ tài khoản Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu cho Tôn Tường, và về làm bồi luyện trong đội. Nhận ra mục đích của Đào Hiên, Diệp Tu yêu cầu hủy hợp đồng và chấp nhận điều kiện anh phải tuyên bố giải nghệ. Sau đó, anh đến tiệm net Hưng Hân và làm trực ca đêm ở tiệm, đồng thời anh cùng Trần Quả sáng lập công hội Hưng Hân. Cũng tại đây, chiến đội Hưng Hân được hình thành. Mùa 9, Diệp Tu dẫn dắt Hưng Hân vô địch giải khiêu chiến. Mùa 10, Diệp Tu cùng chiến đội Hưng Hân đoạt cúp Quán quân, Diệp Tu đạt giải Tuyển thủ có giá trị nhất. Khi giải đấu quốc tế Vinh Quang chính thức khai mạc, Diệp Tu được mời làm lĩnh đội của đội tuyển quốc gia Trung Quốc. Là người duy nhất lấy công làm thủ trong bốn bậc thầy chiến thuật, thuộc nhóm người chơi Vinh Quang đầu tiên, tuyển thủ chuyên nghiệp đời đầu Vinh Quang, cũng sáng tạo ra rất nhiều chiến thuật trong game Vinh Quang thậm chí là trong thi đấu. Tinh thông tất cả các nghề nghiệp, sáng tạo ra trình tự liên chiêu của các loại chức nghiệp, sáng tạo ra nhiều kỹ thuật như Áp Súng cùng và các loại trường phái đấu pháp. Người đầu tiên và cũng là duy nhất sáng lập chiến đội vương triều Tam Liên Quan trong lịch sử thi đấu Vinh Quang chuyên nghiệp. Thành tựu[] 4 giải Tuyển thủ có giá trị nhất Mùa 1 Mùa 2, Mùa 3, Mùa 10 Giải "Ngôi sao bộc phát" Giải "Nhất Kích Tất Sát" Giải "Đấu Đơn Chi Vương" Giải "Tổ hợp xuất sắc nhất" cùng với Tô Mộc Tranh bốn mùa liên tiếp Mùa 4, Mùa 5, Mùa 6, Mùa 7 Mùa giải thứ 10 thắng liên tiếp 45 trận đấu cá nhân từ vòng đấu thường đến vòng chung kết vòng đấu thường thắng 37 lần liên tiếp, phá vỡ kỉ lục Vinh Quang Thông tin khác[] Đặc điểm nhận dạng trong các hình vẽ điếu thuốc lá, mặt gợi đòn Hình ảnh[] Hình minh họa chính thứcHình minh họa chính thứcTruyện tranhTài khoản Nhất Diệp Chi ThuHình bìa TCCT Nguồn tham khảo[] ↑ Hồ sơ tuyệt mật Liên minh Vinh Quang

nhất diệp chi tu